Xài đồ hiệu

Tôi ko có một thứ đồ gì là hàng hiệu cả. Tôi sắp viết về những thứ tôi biết, về những thứ bạn tôi dùng, những điều bạn tôi nghĩ và sau cùng là những cảm nhận của tôi việc người ta xài đồ hiệu.

Bên cạnh tôi lúc này là trang báo của cùng tờ Heritage có bài về HD, trang này lại nói về xu thế hàng hiệu. “Hàng hiệu cao cấp ko chỉ dừng lại ở số lượng có hạn mà còn đang tiến tới một trào lưu về chất lượng hi-tech.” Số lượng có hạn làm tôi nhớ tới hãng đồng hồ Swatch. Swatch= Swiss watch. Tôi đã nghe được hay đọc ở đâu í nhỉ. Ah, tôi đi mua đồng hồ và đc phát một tờ giới thiệu về hãng đó, Candino, và một số hãng đồng hồ khác. (Cô NDH sẽ bảo tôi khoe khéo ở đoạn này). Swatch nổi tiếng tất nhiên vì chất lượng đồng hồ Thụy Sỹ đã nổi tiếng toàn cầu và thứ nữa là hãng sản xuất với số lượng hạn chế. Tính khan hiếm đã làm cho thứ hàng hóa này trở nên giá trị hơn và người ta khao khát sở hữu một chiếc trong số hữu hạn đó.

Có những người cho rằng mọi thứ đều có thể mua bán bằng tiền. Cứ thật nhiều tiền là họ có thể mua đc những món đồ đẹp nhất, đắt nhất và nổi tiếng nhất. Nam ca sỹ ĐVH là một người xài đồ hiệu, mê LV vô cùng. Anh đã từng bị chê bai khi mang một chiếc khăn kỳ dị dù nó đắt đến vài ngàn đô nhưng ko mang lại giá trị gì, nó làm anh thật xấu xí trong con mắt khán giả.

“Sự thật là bây h, có nhiều thứ mà muốn sở hữu, cái bạn cần ko phải là tiền mà là cơ hội và một chút cơ may”. Như là máy ảnh Kodak V570 phiên bản đặc biệt với 75 viên kim cương xếp thành hình chữ cái đầu tiên trong tên riêng sẽ đc tặng cho mỗi ứng cử viên giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất của giải Oscar. Hay vừa rồi, những tay chơi chứng khoán ko phải hai tay hai súng như phim gangster Mỹ mà hai tay hai điện thoại di dộng, một chiếc sẽ là Nokia 6310i. Nghe đâu chiếc điện thoại này độc đáo ở chỗ một thời nó là sản phẩm tặng kèm khi mua xe Mercedes. Nếu ko đủ tiền mua Mercedes, bạn sẽ ko có Nokia 6310. Như vậy cầm trên tay N6310 nghĩa là bạn là một thương gia đi Mercedes.

Đi qua phố Hàng Bông, tôi vẫn luôn nhìn thấy cửa hàng Swarovski. Tôi cũng đã từng ham muốn mua một chiếc vòng tay hoặc vòng cổ đầy hạt pha lê óng ánh xinh đẹp của Swarovski. Vì ko thể tìm ra kiểu nào ưng ý nên tôi từ bỏ luôn ý định đua Swarovski với mọi người. Hiện nay tôi đang có ý định mua một chiếc Ipod. Và tôi sẽ kể lại ở đây câu chuyện về Ipod và Swarovski.

Kodak V570 gắn kim cương thì Ipod lại đc nạm bằng những viên pha lê của nhà Swarovski, một thương hiệu nổi tiếng hơn trăm năm tuổi. Dù khách hàng có sẵn sàng trả nhiều tiền hơn nhưng nhà Swarovki với triết lý “làm những thứ tốt được tốt hơn” vẫn coi trọng sự hoàn thiện của mỗi viên pha lê họ làm cho bạn. Với họ, mỗi viên pha lê đc nạm lên chiếc Ipod sẽ lấp lánh một bài hát mà bạn thích thì bạn sẽ phải chờ 3-4 tuần để có đc một chiếc Ipod hoàn chỉnh.

Vertu đã vào đến VN, và chắc là đã có người mua rồi nếu ko FPT đã chẳng mạo hiểm mang thứ điện thoại xa xỉ ấy về. Nhưng câu chuyện tiếp theo về điện thoại di động còn làm tôi kinh ngạc hơn. Mobiado Lusimoso, chiếc điện thoại hiệu Canada, có 17 phím bấm bằng sapphire mà mỗi viên để mài xong cần 50 tiếng đồng hồ dưới bàn tay của các nghệ nhân Thụy Sỹ. Và đương nhiên vì sự cầu kỳ ấy nên số lượng sản xuất ra rất hạn chế. Ko chỉ là đá quý, ko chỉ là gỗ quý Ebony của châu Phi (cần 4 tháng xử lý sau khi khai thác), Mobiado mang tinh thần “brilliance in mobility” còn đi đầu trong việc sử dụng chất liệu hi-tech. Mobiado Lusimoso có vỏ bằng aluminium nhẹ và màn hình tráng kim cương nhân tạo.

Nhiều nhãn hiệu đồng hồ nổi tiếng Thụy Sỹ đã có mặt ở VN rồi. Nhưng những Tissot, Longines, hay Edox mà tôi thấy ở đây cũng chưa là gì so với Hublot Big Bang chơi ngông với những đồ như vàng, gốm, tatanli và satin, sợi Kevla và sợi carbon, và cả cao su tự nhiên- dấu ấn đặc trưng của hãng. Dấu ấn đặc trưng lại gợi ý cho tôi đến một thương hiệu mới nổi của VN, Sun&Moon với tranh, hộp đựng, bàn cờ, quân cờ, trống đồng… được làm từ những mẩu giấy nhỏ đc cuộn tròn. Cũng thật độc đáo và sáng tạo khi người nghệ sỹ đã tạo ra một phong cách mới với giấy bên cạnh nghệ thuật xé giấy Nhật Bản, cắt giấy Trung Hoa. Người chủ cửa hàng ấy tôi đc nhìn thấy và đc nghe những gì anh ta nói với nhân viên, đại ý rằng những sản phẩm trưng bày ở đây đã là những sản phẩm đẹp nhất nhưng như thế chưa đủ anh ta còn muốn S&M trở thành một nơi gói quà đẹp nhất cho khách hàng vì những món quà ấy ko chỉ là ở VN mà nó sẽ còn đi nhiều nước khác trên thế giới.

Đó là những mẩu chuyện tôi góp nhặt từ trang báo Heritage và những gì tôi biết từ chính sự quan sát của mình.

Cái gì tạo nên sự nổi tiếng của thương hiệu và giá trị của chúng là bao nhiêu? Một câu hỏi ngắn tủn nhưng để trả lời đc cho nó tôi sẽ phải mò mẫm trong một thời gian dài. Thây kệ những phương pháp tính toán, thây kệ mớ kiến thức nghèo nàn trong đầu, tôi sẽ tiếp tục với câu chuyện thú vị về những người xài đồ hiệu quanh tôi .

Có những món đồ nhất định họ phải chọn là đồ hiệu xịn, nổi tiếng toàn cầu chứ ko phải là hàng VN. Ví dụ như, theo bạn tôi, nhất định phải dùng nước hoa D&G hay Giorgiò Armani chứ ko phải Miss Sài Gòn. Uh Miss Sài Gòn hình như xuất khẩu sang Lào hay Campuchia gì rồi kia mà . Nếu là tôi, dù ko xài nước hoa bao h nhưng thà chết chứ ko bao giờ xịt thứ mùi kinh khủng ấy. Cô em Libra ơi, nước hoa phù hợp với cung hoàng đạo của
chúng ta lại là Hugo Woman cơ. Cô em nghiên cứu lại đi nhé.

Nước hoa là chuyện xa vời quá. Mình cứ đơn giản đi từ những nhu cầu bình thường nhất.

Chuyện ăn

Bây giờ đi ăn, người ta ko hỏi nhau đi ăn món gì mà hỏi đi ăn ở đâu. Ăn ở đâu có nghĩa là người ta đến ko phải chỉ để ăn mà còn để được tận hưởng sự ngon lành của món ăn, sự an toàn của vệ sinh thực phẩm, và ko khí phục vụ của cửa hàng đó. Spaghetti bây h có nhiều nhà hàng phục vụ lắm, tôi chỉ nhớ đc có Pepperonnis và Little Italian. Ngay tại Pepperonnis bây h người ta cũng ko còn đem ra cho khách hàng miễn phí thứ tương ớt rất đặc trưng để ăn cùng spaghetti là Tabasco mà thay vào đó là thứ tương tự pha chế, rất kinh khủng. Và như vậy, sự thích thú với spaghetti dù rất thi thoảng của tôi đã mất đi khá nhiều khi ko còn Tabasco ăn cùng nữa.

Một cô bạn khéo tay hay làm của tôi nói rằng mình tự nấu ở nhà còn ngon hơn nhiều. Ủn ỉn mau làm cho ta ăn với đi nhé. Ko thì phải vài tháng thậm chí một năm nữa ta mới được ăn spaghetti dưới tài nghệ nấu nướng của cô. Nếu nấu ở nhà, tôi cũng mất thời gian để chọn loại mỳ nào. Mất đến nửa tiếng hơn trong siêu thị để săm soi. Bây giờ thì đỡ hơn rồi vì đã có Barilla cùng với đủ loại sốt thích hợp cho từng khẩu vị. Biết thương hiệu nào nổi tiếng thành ra lựa chọn cũng đỡ nhọc người .

Thiết thực hơn nữa nhé là ngay cả việc chọn gạo và nước mắm cũng hết sức quan trọng trong bữa ăn gia đình. Cái này tôi ko thạo nên ko dám múa rìu qua mắt thợ, mấy cô bạn khéo tay của tôi sẽ cười tôi thối mũi mất.

Chuyện uống

Bia. Cafe. Cocktail. Rượu. Nếu chọn đúng chỗ bao h mình cũng được tận hưởng thứ ngon lành nhất và được phục vụ tốt nhất. Nói đến đây tôi chợt nhớ ra là mùa hè năm ngoái rậm rịch rủ cô bạn thân đi thử bia Tiệp nhà máy nước đá với pho mát dây. Pho mát dây, pho mát sợi của Nga đã được ăn rồi mà bia Tiệp nhà máy nước đá thì chưa. Một thương hiệu hơi nổi tiếng chút rồi mà ko biết cách giữ thì cửa hàng đó sẽ trở nên một thứ sản phẩm tồi tệ và nhếch nhác trong con mắt khách hàng. Nó cũng sẽ chẳng khác gì mấy quán cóc vỉa hè ko cần tên tuổi. Cafe Tonkin là một ví dụ. Trước kia, cửa hàng trên Lý Thường Kiệt đẹp đẽ bao nhiêu thì bây h ở LTK hay Lê Đại Hành Tonkin đều xấu xí và thảm hại bấy nhiêu. Tonkin trước kia là một quán cafe khá yên tĩnh, đôi khi có music nhưng rất êm đềm, trên tường treo một bức ảnh chụp một ly cafe lặng lẽ trên bàn trong khung cảnh nắng chiều hắt xuyên qua màn cửa kính. Những bàn ghế gọn gàng, những lọ thủy tinh đựng hạt cafe, những lọ đường đủ kiểu hạt mịn và hạt thô, hạt trắng và hạt vàng hổ phách, đẹp lắm. Giờ dẹp hết rồi. Khách hàng đến uống cafe sẽ đc mang cho một tách cafe với một cái bát thủy tinh xấu xí đựng đường. Mất hết cả cảm tình, cảm giác thú vị của việc đi uống cafe. Hay Big 1 trên đường Vân Hồ chỉ là một cái quán có vẻ ngoài đẹp đẽ còn thứ sản phẩm cũng có thể coi là quan trọng là đồ uống thì lại quá tệ. Vì thế dù nhân viên có xinh đẹp và lễ phép bao nhiêu cũng ko thể kéo lại cho cái thứ đồ uống thứ cấp ở đó. Hale club tôi từng biết thì có vẻ khá khẩm hơn, và hình như cũng là chốn ăn chơi sành điệu. Nhân viên thậm chí còn quỳ trên hai gối khi phục vụ đồ uống cho khách hàng. VIP quá. Khách hàng dù là ai vào đó cũng tự thấy mình trở nên đẳng cấp.

Chuyện mặc

(hơ để suy nghĩ tiếp. Think, think, think như con gấu Pooh lúc phải nghĩ xem có nên ăn mật ong nữa hay ko)

Nhờ có cô em Libra mà tôi mới biết ở HN này có cái Espirit và Mango. Chuyện quần áo ở HN thì cũng nhiều sự lắm. Mới chiều tối nay, tôi đi qua đường Ngô Quyền, mới để ý lại và thấy dọc con phố ấy đã có Salvatore Ferragamo, có Cartier, có Louis Vuitton. Nhưng chốn xa xỉ ấy đời nào kiếp nào tôi sẽ đặt chân tới, chưa mảy may một suy nghĩ nào như thế, chỉ nghĩ là uh ở VN có mấy hãng lớn lớn rồi đó. Tôi nhớ một câu chuyện về Cartier khi khai trương cửa hàng ở VN là như thế này (đọc báo mà biết, tờ Kinh tế Sài Gòn, chính xác!!!). Bình thường người Pháp ko bao h nói tiếng Anh trong những buổi nghi lễ quốc tế nhưng hôm đó, ông TGĐ của Cartier đã có bài phát biểu bằng tiếng Anh và những người Pháp khác cũng nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ ko phải tiếng mẹ đẻ. Ông TGĐ Cartier giải thích rằng vì Cartier là một thương hiệu toàn cầu rồi ko còn là riêng của người Pháp nữa.

Sự toàn cầu hóa, tôi chẳng dám bàn nhiều về xu hướng này, chỉ cần biết nó đang mang vào VN những thương hiệu nổi tiếng. Tuy nhiên, người VN có cơ hội đc tiêu xài hàng hiệu xịn thật hay ko thì tôi ko dám chắc. Tôi nhớ chị người Lào học cùng với tôi nói rằng Elle ở Vincom bán quá đắt và đồ lạc hậu hơn so với bên Thái lan nhiều. Nói vậy để chị em mình cảnh giác cao độ, mê đồ hiệu thì mê nhưng đừng cả tin rằng ở VN mình mua đc thứ xứng đáng với số tiền bằng $US mình bỏ ra. Một nghịch lý ở VN là mấy người bán hàng của một số hãng nổi tiếng tin rằng họ bán đồ nổi tiếng có nghĩa là họ ko cần phải làm gì hết, khách hàng cũng tự tìm đến và mua đồ của hãng. Và điều này xảy ra ko chỉ là với thương hiệu nổi tiếng thế giới mà ngay cả thương hiệu “nổi tiếng” Việt Nam hoặc địa phương hơn là HN cũng có thể xảy ra tình trạng này.

Điều đó tuy nhiên ko phải là đúng với tất cả. Thi thoảng tôi mới đi ngó nghiêng thôi mà, cũng có thể họ đã thay đổi. Cũng có những cửa hàng,
như quầy bán đồng hồ Thụy Sỹ ở Tràng Tiền plaza, tôi thực sự thấy hài lòng với những cô gái bán hàng ở đó. Họ chỉn chu từ trang phục đến tác phong làm việc và cả thái độ với khách hàng khi họ từ chối ko mua hàng. Ngược lại, tôi đã từng đi vào United Colors, Bonia, và một số cửa hàng cạnh đó, người bán hàng làm nhiệm vụ duy nhất là trông hàng và nói chuyện với nhau. Họ coi việc mọi người vào ngắm đồ là chuyện bình thường. Uh nhỉ, tôi cũng đi ngắm chứ có đi mua đâu. Thế mà có lúc cũng có những người bán hàng vẫn làm đúng nhiệm vụ của mình là bán hàng, là thuyết phục khách hàng. Cũng ở Vincom ấy, một lần tôi đi vào một cửa hàng bán nước hoa, tôi ko dùng nước hoa mà, vào cũng chỉ là để ngắm, để thử các mùi hương và để biết. Cô gái bán hàng tận tình hỏi han và giới thiệu cho tôi một số loại. Chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi hài lòng và còn tin rằng vẫn có những người bán hàng thông minh như thế.

Nào quay về hiện tại đây với Mango và cô em Libra của tôi. Nghe cô em quảng cáo ở đó có những bộ váy “đẹp, sang và sexy kinh hồn” làm bản tính tò mò khơi dậy trong tôi. Chỉ tiếc là ngày hôm nay bận quá nên tôi đến đúng lúc cửa hàng đóng cửa, liếc vào trong thấy toàn áo pull với quần short, tự dưng ham muốn đến ngắm nghía và cả mua sắm, cũng có thể lắm chứ, chả còn nữa.

Cô nàng Libra của tôi đã mua trên mạng một chiếc túi Espirit, còn cô nàng Lion cũng mua sắm cả lố bằng những cú click chuột nhưng theo cô nàng Libra ấy, cô thích được thử đồ để chọn đc cái ưng ý nhất, thích được phục vụ tận tình đến mức xách cả đồ ra tận cửa. Chẳng bù cho cái Nino Maxx nhân viên tồi đi đến mức chửi thề ngay trước mặt khách, Blue Exchange thì thờ ơ với khách hàng muốn bới tìm trong đống áo quần sales off cái gì thì tìm cứ như thể họ chỉ quan tâm đến việc bán cái gì ko sales off, hỏi cái gì vừa với mình đều nói là ko có. Đồ sales off là thế mà.

Dù là hàng VN, hàng Tàu, hay hàng hiệu xịn int’l nếu lựa chọn phù hợp mình vẫn có thể đẹp được NHƯNG giống như đã dùng thứ tốt rồi, ta luôn muốn đc xài thứ tốt hơn nữa, tốt hơn nữa rồi ta lại muốn đc phục vụ tốt nhất. Đồ hiệu hầu hết là đẹp hơn đồ tàu nhái, cô em Libra của tôi nói thế. Uh mà đồ hiệu còn làm mình hoành tráng hơn nhiều, tạo ra sự đẳng cấp trong suy nghĩ của mình. Tôi chưa bao h tự hỏi tại sao mình lại chọn hàng hiệu và giải thích cho mình như cô em Libra của tôi. Thành ra tôi nghe mà thích thú lắm và phải trích dẫn vào đây rất nhiều lần những mẩu đối thoại giữa tôi và cô.

Cô em Libra nói vì công việc nên cô cần gặp một số người, dù họ ko phải là những người hào nhoáng nhưng bản thân cô cần tạo ra cho mình sự tự tin, mà sự tự tin bắt đầu ở đâu. Có lẽ khi phụ nữ tin là mình đẹp, cả đàn ông cũng vậy. Nói là đẹp thì chưa đầy đủ hết ý nghĩa của nó nhưng tôi nghĩ mỗi người sẽ có niềm tin về vẻ đẹp của mình khác nhau. Có những người chỉ thấy mình đẹp khi make up, có những người thì ko. Với cô em Libra của tôi và tôi cũng rất đồng tình với cô, đó là khi mình cảm thấy thật hoàn chỉnh, mọi thứ mình mặc và mang theo thật hài hòa, thậm chí mình cảm thấy đó là sự hoàn hảo theo quan điểm của mình, chỉ như thế mình cảm thấy mỗi bước chân mình đi thật vững chắc và sự tự tin ấy sẽ giúp công việc của mình thuận lợi hơn rất nhiều.

Sự hoàn chỉnh ấy tìm thấy khi mình tin rằng những món đồ mình mua là sự lựa chọn tốt nhất cho mình. Một chiếc áo hàng chợ với đường kim mũi chỉ cẩu thả sẽ khiến mình lo lắng ko biết nó sẽ hỏng lúc nào, nhưng với đồ hiệu sự lo lắng ấy là ko cần thiết vì nó hoàn chỉnh từ chất liệu, từ đường cắt, đến đường may. Ta ko cần biết họ đã làm gì và làm như thế nào, sự công nhận về chất lượng của thương hiệu ấy làm ta yên tâm về điều đó. Vì thế mặc đồ tốt, đồ đẹp và lại là đồ hiệu nữa chắc chắn sẽ làm cho người dùng rất rất hài lòng với bản thân mình, chưa kể nếu những người xung quanh cũng biết rằng thương hiệu ấy nổi tiếng lắm đây, ta sẽ cảm thấy mãn nguyện thế nào.

Nói như vậy ko có nghĩa là cái gì cũng phải hiệu mới được, vì có những món đồ chưa có một hãng nào có thể nâng tầm những sản phẩm của mình trở thành sản phẩm được người tiêu dùng hoàn toàn tin tưởng và ưa chuộng. Hoặc đối tượng của họ lại ko phải người Việt mà người nước ngoài chẳng hạn, bán cho Tây, đơn giản là thế. Mà style cho Tây khác cho người Việt. Ví dụ nhé, rất ít người VN đi phố mà xách giỏ mây, giỏ cói nhưng Tây thì có. Tôi đã từng đến một cửa hàng trên Lý Quốc Sư, tìm mỏi con mắt mới ngó được một vài cái túi hợp với mình, mặc dù hết sức trầm trồ trước vẻ độc đáo của mấy cái giỏ ấy nhưng nhất định là mình sẽ ko mua, ko xách bị cói đi đường.

Phần cuối, chuyện mùi hương

Nước hoa đã được nhắc vài lần trong entry này, nhưng xịt nước hoa ko phải là thói quen của nhiều người Việt Nam do khí hậu của mình nóng lắm. Tôi đã từng nghĩ và đến bây h vẫn giữ nguyên ý kiến, tôi ghét đi trong thang máy đông người vào mùa hè và trong số họ có người xịt nước hoa. Cô em Libra của tôi mê nước hoa và sưu tầm nước hoa, tôi biết là như thế. Và chắc chắn một hôm tôi sẽ bàn với cô thêm về nó.

Nước hoa đối với người khác là tạo mùi thơm thì tôi sử dụng nước hoa để bôi nốt muỗi đốt cho con. Tất nhiên là Tommy Hilfiger (tks to QB vì món quà từ mấy năm về trc) hay nước thơm của Victoria’s Secret phải hơn đứt mấy hạng nước hoa rẻ tiền khác vì tôi thấy nó làm tan rất nhanh những vết đỏ đáng ghét.

Tôi ko am hiểu về nước hoa mặc dù đôi lần đi cùng m
t cô bạn thân đi thử nước hoa ở mấy khu trung tâm thương mại. Tôi chỉ biết có những người phụ nữ thích sự mạnh mẽ từ mùi nước hoa đàn ông, nhưng chắc chẳng có quý ông nào lại đi dùng nước hoa dành cho phụ nữ. Thi thoảng tôi gặp một vài người, họ là đồng nghiệp, là người quen biết, là phụ nữ hoặc là đàn ông dùng nước hoa. Có lẽ họ đều là những người tinh tế trong việc chọn lựa mùi hương cho mình nên tôi cũng cảm nhận được sự quyến rũ khi lướt ngang qua những người ấy. Và một lời cuối cùng, tôi dám cá đó toàn là nước hoa của những thương hiệu nổi tiếng thế giới chứ ko ai trong số họ chọn nước hoa Việt Nam cả.

The end.

15 thoughts on “Xài đồ hiệu

  1. Hằng ơi l Hằng, đoạn xa xỉ phẩm l của thin hạ m. He he bi tổng hợp như l mn lẩu nn honh trng l phải :))

  2. Hằng ơi l Hằng, đoạn xa xỉ phẩm l của thin hạ m. He he bi tổng hợp như l mn lẩu nn honh trng l phải :))

  3. Haha may o nha ma biet nhieu mon an cua Y nhi? Tao chang biet gi ca, ra hang la goi an, chang them nho ten nua. Mang tieng o Y.

  4. Binh loan ti nhe, Cartier no chi dat o thuong hieu thoi, chu cung binh thuong. Tao co quen 1 co em nguoi Viet Nam sang Y hoc nghe lam vang bac, hang~ cua co nay toan lam hang cho bon Cartier, co ay noi lam 1 cai nhan khong ton kem nhu gia cua cai nhan do dau, hau het la co may moc lam ho roi. Nhung luong thi dung la dang so, 3 nam moi duoc tang may chuc cent, cu the cho den het doi.

  5. Ko lo học hnh đi m cn lang thang vo đy, m thi giải tr một lc cg đc. Nhớ viết về xi đồ hiệu v cho ta biết ci đồ hiệu int’l no l cao cấp v ci no l ko cao cấp để ta cn biết m onh gi gi trị thương hiệu.
    C biết rồi đấy, c những sản phẩm chi ph lm ra đu c đắt đu m gi bn của n ngất ngy con g ty lun. Nỗi đau đớn bỏ ra để mua sự nổi tiếng hay ho danh đ l phải bỏ ra rất nhiều tiền để c đc mn đồ ko c g gi trị ngoi thương hiệu của n

  6. Ko lo học hnh đi m cn lang thang vo đy, m thi giải tr một lc cg đc. Nhớ viết về xi đồ hiệu v cho ta biết ci đồ hiệu int’l no l cao cấp v ci no l ko cao cấp để ta cn biết m onh gi gi trị thương hiệu.
    C biết rồi đấy, c những sản phẩm chi ph lm ra đu c đắt đu m gi bn của n ngất ngy con g ty lun. Nỗi đau đớn bỏ ra để mua sự nổi tiếng hay ho danh đ l phải bỏ ra rất nhiều tiền để c đc mn đồ ko c g gi trị ngoi thương hiệu của n

  7. Bnh loạn cho mnh: đng l đin rồ, hon thnh đc ci entry ny mất hai ngy, chnh xc l 2 hm thức đm r muộn. Ko hiểu lợi ch mang lại của việc viết blog l g?

  8. Bnh loạn cho mnh: đng l đin rồ, hon thnh đc ci entry ny mất hai ngy, chnh xc l 2 hm thức đm r muộn. Ko hiểu lợi ch mang lại của việc viết blog l g?

  9. Hm nọ ti được cho một ci ti mua ở Thi Lan. Xch đi ai cũng bảo ti đẹp thế. Những người khen khng biết l n đẹp v n được lm theo mẫu ti của một nhn hiệu khủng khiếp l Louis Vuitton. Tm lại n khng phải hng nhi (v họa tiết của n khc, v n c nhn hiệu ring hẳn hoi) nhưng vẫn l hng bắt chước:D

    Cho nn ti vẫn dng. Kể ra đng l thấy khng hon chỉnh lắm. Nn khi no đi chỗ quan trọng th sẽ dng ti khc- một ci ti khng nổi tiếng, nhưng c nt ring biệt v đẹp c ạ.

    Ti thấy c hiểu biết nhiều về ăn uống v qun x H Nội nhỉ. Hm no dẫn ti đi mở mang đi. Lợi ch của blog l ở chỗ đấy c ạ=))

  10. Em xin thu nhan la em co 1 cai LV xin cong 1 em Gucci xin nhung doi em chua bao gio dam vac em LV ra duong, nam trong tu gan nam nay roi vi thay quan ao giay dep xe co khong tuong xung. Khong biet lam the nao bay gio hihi

  11. Sau khi biết gia ti của em QB ti xin php rt lui khỏi ln sng hng hiệu:(

    Dng LV đi em. Ở Việt Nam thin hạ xch LV, Gucci, Fendi, Dior… đầy đường, c sao đu=))

  12. Đến cả nhi đồng cũng xi hiệu m, hello kitty, monokuru boo :)) QB c ấy đi hỏi cao qu, đến cả bn chải, tăm xỉa răng c cũng đi ngoại. Chắc tre của Nhật n ngon hơn tre nh mnh c NDH ạ. V ci sự đi hỏi cao qu nn một LV v một Gucci lm chẳng nn non nn c em QB của chng ta cn vứt x hai em ti cỡ vi triệu bạc.
    Ti cũng xin “ln sng hng hiệu” cho ti hai chữ bnh yn v ti chưa gia nhập vo đm xun xanh mu lửa ấy. Cả người ti chả c ci g gọi l hiệu cả. Như c em NDH ni đấy, thi th nghề của ti đ l MKT nn phải biết hiệu no xịn hiệu no ko xịn, xịn th xếp thứ hạng bao nhiu v cả một lố em NDH mới dạy ti :)). Ti đ cố gắng thế rồi m lũ học tr cứ đi ti phải kể ra những cu chuyện người ta lm nghin cứu, lm MKT thế no. C chết bỏ bu ti ko, ti chỉ ba hoa đc đến như Xi đồ hiệu ny l hết. Thế đấy, để biết đc gi trị của đồ hiệu l thực hay ảo, ta phải đến, phải thử, phải mua, phải xi. Để biết đc ng ta lm MKT thế no, ta cũng phải đến, phải lm, phải trải nghiệm, ti biết lm MKT như thế ở đu by h. V thế như ti đ biết v đ nghe “thầy” VN ton giảng từ sch. Sch l chuẩn. Đnh gi cũng theo sch v theo thầy, kệ thy thực tế n diễn biến đến đu. Chiều nay ti đi coi thi, gặp một anh khoa Ton, anh ấy tm đắc với sự chia sẻ của ti về việc phải thắt chặt đầu ra của nền gio dục, phải cho sv c thức, c phương php; rồi dần dần sẽ thay đổi “cơ chế”. Ngy xưa cc cụ gi bạc tc học dưới thời Php ấy, ti đ từng học một ng thầy dạy Hnh học như thế, được cả chữ lẫn người. Nghe em QB ni thấy quả thực mnh vẫn ở nền VM la nước. Những o quần đẹp đẽ ko che giấu được sự dốt nt của một thế hệ bị p đặt bởi những định kiến về việc học, về việc lm, về cuộc sống gia đnh.
    Chỉ v một ci lauching ceremony m ti đang tm kiếm những cơ hội mới cho bản thn, ti đ mất cng m mẫm đến Mango để rồi chả may may tiếc nuối khi bỏ lại một bộ đồ mất cng chọn cả tiếng nhưng gi bằng cả thng lương của ti. Những đường kim mũi chỉ vẫn chưa hon hảo c NDH ạ, hay tại v style của chng ta chưa vươn tới tầm những chiếc jupe siu ngắn ở đ :))

  13. Đến cả nhi đồng cũng xi hiệu m, hello kitty, monokuru boo :)) QB c ấy đi hỏi cao qu, đến cả bn chải, tăm xỉa răng c cũng đi ngoại. Chắc tre của Nhật n ngon hơn tre nh mnh c NDH ạ. V ci sự đi hỏi cao qu nn một LV v một Gucci lm chẳng nn non nn c em QB của chng ta cn vứt x hai em ti cỡ vi triệu bạc.
    Ti cũng xin “ln sng hng hiệu” cho ti hai chữ bnh yn v ti chưa gia nhập vo đm xun xanh mu lửa ấy. Cả người ti chả c ci g gọi l hiệu cả. Như c em NDH ni đấy, thi th nghề của ti đ l MKT nn phải biết hiệu no xịn hiệu no ko xịn, xịn th xếp thứ hạng bao nhiu v cả một lố em NDH mới dạy ti :)). Ti đ cố gắng thế rồi m lũ học tr cứ đi ti phải kể ra những cu chuyện người ta lm nghin cứu, lm MKT thế no. C chết bỏ bu ti ko, ti chỉ ba hoa đc đến như Xi đồ hiệu ny l hết. Thế đấy, để biết đc gi trị của đồ hiệu l thực hay ảo, ta phải đến, phải thử, phải mua, phải xi. Để biết đc ng ta lm MKT thế no, ta cũng phải đến, phải lm, phải trải nghiệm, ti biết lm MKT như thế ở đu by h. V thế như ti đ biết v đ nghe “thầy” VN ton giảng từ sch. Sch l chuẩn. Đnh gi cũng theo sch v theo thầy, kệ thy thực tế n diễn biến đến đu. Chiều nay ti đi coi thi, gặp một anh khoa Ton, anh ấy tm đắc với sự chia sẻ của ti về việc phải thắt chặt đầu ra của nền gio dục, phải cho sv c thức, c phương php; rồi dần dần sẽ thay đổi “cơ chế”. Ngy xưa cc cụ gi bạc tc học dưới thời Php ấy, ti đ từng học một ng thầy dạy Hnh học như thế, được cả chữ lẫn người. Nghe em QB ni thấy quả thực mnh vẫn ở nền VM la nước. Những o quần đẹp đẽ ko che giấu được sự dốt nt của một thế hệ bị p đặt bởi những định kiến về việc học, về việc lm, về cuộc sống gia đnh.
    Chỉ v một ci lauching ceremony m ti đang tm kiếm những cơ hội mới cho bản thn, ti đ mất cng m mẫm đến Mango để rồi chả may may tiếc nuối khi bỏ lại một bộ đồ mất cng chọn cả tiếng nhưng gi bằng cả thng lương của ti. Những đường kim mũi chỉ vẫn chưa hon hảo c NDH ạ, hay tại v style của chng ta chưa vươn tới tầm những chiếc jupe siu ngắn ở đ :))

  14. C rất c ti gợi ra những cu chuyện mới:) Đề ti lần bun chuyện tiếp theo của ti với c sẽ l “văn học” hay “trải nghiệm thực tế” nhỉ?

Leave a comment