To: my BM

Bài thơ Đôi dép
(Nguyễn Trung Kiên)

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ nói về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nữa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trỡ thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những phút vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu ”

***
Bài đáp lại bài thơ “Đôi Dép”
(Cù Thị Hương Giang)

Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhaụ
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.

Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.

Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.

Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?

Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!

Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von

(st)
Bài thơ thứ 2 ko nằm trong ý định của entry này nhưng vì đã là sưu tầm nên cứ post lên thôi.
Vespa, HD hay Porsche gì đi nữa mình cũng có thể có hoặc không, nhưng nếu ko đi dép/giầy, điều này có lẽ là không thể. Ngày xưa, đi dép đến mòn đế đứt quai rồi lại dán lại khâu. Bây giờ, có đến chục đôi (cả dép lẫn giầy) là chuyện bình thường, mỗi mùa mỗi dịp ta đi một kiểu.
Những người yêu nhau đến với nhau và muốn trở thành một đôi song hành như hai chiếc dép. Có bao giờ mình để ý rằng hai đế dép có mòn như nhau bao giờ, luôn có một chiếc mòn hơn chiếc kia mặc dù “cùng chia sẻ sức người chà đạp”. Khi một chiếc đứt quai thì có nghĩa là chiếc kia ko thể một mình đi tiếp.
Muốn giữ mãi đôi dép mình yêu quý có nghĩa là mình cần nâng niu, đừng chà đạp nó, khi nó rách mình hãy khâu lại, rồi đôi dép lại có cơ hội bước tiếp cùng nhau dù người ta có nhìn vào và cười mình đang đi dép rách.

6 thoughts on “To: my BM

  1. Tiếng violin ny quả l dịu dang, tha thướt, cho tớ ci tn bi ny hoặc đường link nh, 😀

  2. Hm nay rảnh cht, ngồi cơ quan xem lại ảnh cu Pic, nhn tiện sang nh Mt, thấy dạo ny papa & mama Mt “tm trạng” qu.
    Phải ni rằng trch đoạn Violin rất hay v anh cũng rất thch (v cũng c cht mu m nhạc mừ) :). V nhn tiện c 2 nhận xt thế ny:
    1. Ni Harley Davidson v Vespa, ci l Love, ci l Life cũng chưa hẳn, mỗi ci đều c vẻ đẹp ring của n. Một bn th hoang d, hng dũng v mạnh mẽ. Một bn l lng mạn, nhẹ nhng v c cht điệu đ. Trong cuộc sống khng thể ni bn no l cần thiết hơn m cần phải c cả hai. Nhưng d đẹp theo kiểu no đi nữa điều cốt li l mnh phải yu n, cần n, chăm cht n, giữ gn v đi khi phải hy sinh v n. C như vậy mới thấy n hay, n đẹp. Cn khng tất cả chỉ l đua đi, hời hợt v bắt chước. Những thứ bắt chước, lai căng khng bao giờ được lu bền m lun bị “chết yểu”.
    2. Comment về “đi dp” của Mẹ Mt kh su sắc thể hiện được tm trạng v mong muốn của người viết tuy nhin vẫn cn thiếu một : Ngy nay tuy t người phải sửa lại dp để đi, tuy nhin khng thiếu người vẫn thch “xi” đồ độc (xin giải nghĩa đ l thứ đồ m t người c giống của mnh). Kh c thể chấp nhận đi một chiếc dp đứt quai cng một chiếc lnh nhưng vẫn c nhiều cch: Hoặc l cắt chiếc quai lnh kia v biến hai ci quai rch thnh nơ, ta được một đi mới m th trn trường chỉ c 1 Hoặc chấp nhận cắt bỏ hẳn đi cả hai chiếc quai ta lại sẽ c một đi dp l, đẹp đấy chứ. Tuy nhin để lm được điều ấy, những người đi n phải thực sự mong muốn c một đi dp lnh, những người ấy thực sự muốn mnh c một đi dp “độc” m chưa ai c được v tự ho v mnh c đi dp ấy. Hy thử xem, bạn sẽ “c” ngay m 🙂

  3. Bnh luận thơ:
    Bi thơ đầu l bi thơ của người say đắm yu. Nhưng yu nhiều khng phải l đ hiểu tnh yu! Bi thơ sau l bi thơ của người thực sự hiểu tnh yu v đ trải qua tnh yu (đ ở pha sau của tnh yu?). Hơ hơ, phức tạp qu, khng biết g nn ni nhăng thi!
    Bnh luận về bnh luận 1: trong hai chiếc dp c chiếc ny mn hơn chiếc kia dưới “sức người ch đạp” th c hai vấn đề:
    1. Nguyn liệu khc nhau nn đng ra khng nn lm thnh cng 1 đi, d kiểu g cũng sẽ c chiếc vnh với chiếc kia.
    2. Đi dp đ vnh rồi th sự mi mn cng lớn v sẽ cng mn thi.
    Bnh luận của bnh luận 2: Dp chất đứt rồi, cố v vu lại th sẽ như thế no? Lần tới sẽ đt nhanh hơn v vo tnh huống phải khẩn cấp (chy nh…) th ???

Leave a comment